Chương 1
Từ khi có linh thức tới nay, Tự Ngọc đã là con thạch sư nằm trấn trước miếu. Là một con yêu quái năng lực thấp, nói “trấn” để lịch sự, chứ nàng cũng không “trấn” được cái gì, chỉ là vật trưng bày để cửa miếu có thêm không khí đông vui.
Cùng là vật bài trí như nàng còn có một con thạch sư khác tên Như Hoa- Thạch Tự Ngọc, Thạch Như Hoa, ghép lại thành Như Hoa Tựa Ngọc, trở thành đôi sư tử đá có tiếng trong vùng.
Oái oăm thay danh tiếng không phải là nhờ tên dễ nghe, mà là bởi vì dám bất chấp vẻ ngoài xấu xí lại chọn cái tên mang hàm nghĩa hoàn toàn trái ngược, quả là minh chứng sư tử đá có công phu sư tử ngoạm.
Tự Ngọc cũng không cho là đúng, nàng nghĩ vật trấn môn vốn không phải là dáng hung tàn nhưng toàn lấy tên mềm mại dễ nghe hay sao, huống chi tên này do lão hoà thượng trong miếu đặt cho, sao có thể tự ý sửa dẫn đến đổi số phận thì ai tới phụ trách đây?
Về Như Hoa, nàng ta tu thành con thạch sư có linh thức sớm hơn Tự Ngọc rất nhiều, là nhờ nàng căn bản không để tâm lời đồn ngồi hay lê đôi mách của thiên hạ, chỉ tập trung tu tập âm dương điều hoà.
Sư tử tính tình vốn chẳng hiền lành, lại thêm tính tình phi thường cổ quái, mỗi tháng Như Hoa tổng có hai mươi mấy ngày nổi cơn hung bạo, làm nàng không phòng ngừa kịp.
Vòng đi vòng lại cũng là nàng ta trách Tự Ngọc là thạch sư cái, lại oán số mệnh chính mình không tốt, thú trấn trước cửa người ta đều là một đực một cái, thế mà mình lại là một cặp cái dẫn đến âm thịnh dương suy, thành ra dễ bực bội vô cớ.
Vậy nên vận linh thức để giao tiếp ngoại trừ xỉa vả nhau, thì cũng chỉ là xỉa vả hơn nưa. Đặc biệt khi trời mưa, tín hiệu linh thức chập chờn, mà đúng ngay lúc chửi nhau cao hứng lại bị đứt đoạn, hậu quả là không cẩn thận sẽ bị tức hộc máu.
Ngày lại qua ngày, Tự Ngọc riết dẫn quen với cơn mắng chửi đứt đoạt chập chờn từ nàng ta, dần xem như gió thoảng qua tai, bản lĩnh giả vờ câm điếc luyện đến siêu hạn.
Hương khói ngôi miếu dần dần tràn ngập, dẫn đến đồ vật xung quanh bất kể loại hình đều dần có linh thức, đáng tiếc thường không thích nói chuyện, cùng chúng nó đối đáp chỉ được vài câu lạnh lùng, tính tình thật cao ngạo lạnh nhạt. Tự Ngọc đành ngày qua ngày ngồi xổm trước cửa miếu, mặc gió táp mưa sa nắng chiếu, cỏ trên đầu dần mọc cao, ngày qua ngày thật nhạt nhẽo vô vị. Gặp hôm trời mưa sét đánh thì có thể tiêu khiển đôi chút, ngắm nhìn đám hoa cỏ thường ngày tỏ vẻ lạnh lùng bị vùi dập kêu khóc thật đáng yêu trong mưa gió.
Đêm hôm nay vẫn như mọi ngày gió êm sóng lặng, dự không thấy xảy ra chuyện gì vui vẻ, trong lòng nàng có chút thất vọng, mong ít nhiều nổi dông tố, vậy mà cả tháng nay trời trong, không đến diễn xem, trong miệng đều mau đạm ra chỉ điểu tới. Bên tai bỗng nghe tiếng Như Hoa hừ nhẹ, nàng ta đột nhiên kinh ngạc cảm thán :” ai u trời ơi, tiểu thư sinh đang đi tới! Này mặt đẹp đúng mẫu hình lý tưởng của ta nha!”
Tự Ngọc đang ngủ bị đánh thức, nghĩ thầm đến mức như vậy sao? Phàm nhân nào chả hai con mắt một cái miệng, hay cánh tay hai cái đùi, lại có thể đẹp hơn tú tài của thông dưới chân núi sao? Nàng ỉu xìu ngán ngẩm nhìn đằng trước, ý thức đột ngột như bị điện giật đánh cho run rẩy, nguyên lai phàm nhân có thể bẩm sinh mà đẹp đến vậy sao….
Gió quất vào mặt nàng bỗng nhiên nóng lên, cảm giác hắn thanh sạch như thoát ly thế tục, thế gian phàm tục này không phù hợp với hắn nữa. Tự Ngọc bỗng nhiên không nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh nữa, trong mắt chỉ có hắn, người này diện mạo bẩm sinh quá đẹp, liếc mắt cũng có thể ghi vào lòng người đi.
Chỉ là trong mắt hắn chứa nhiều thứ Tự Ngọc không hiểu, cũng không giống ánh mắt của những người thường tới chùa miếu cầu khẩn, hoàn toàn là bất đồng a.
Còn Như Hoa thì giả đò giở giọng nũng nịu “Người thường đều là ban ngày đến thắp hương, công tử sao lại đến viếng vào nửa đêm khi chùa miếu đều đã cửa đóng then cài, lại đến một mình thật nguy hiểm nha, có muốn nô gia đi cùng người không?”. Rốt cục cũng chỉ là tự hỏi tự đáp, sau lại tự hỏi “tiểu sinh này hẳn là bị cô nương ta mỹ mạo hấp dẫn mà đến, hẳn là vừa gặp đã thương, có phải đến để hỏi phương danh của ta hay không?”
Đám yêu quái xung quanh nghe vậy thì nôn khan hết đợt này đến đợt khác, phảng phất như vừa bị tra tấn, dày vò không chịu nổi.
Như Hoa rốt cuộc nói không sai, nguyệt hắc phong cao, phàm nhân da mỏng yếu ớt một mình ở núi sâu rừng già quả thật rất nguy hiểm, tuy chỗ này không có đám cô hồn dã quỷ kết bè kết phái như ở bãi tha ma, nhưng ít nhiều cũng có vài tên bay tới chỗ đây lang thang, đôi khi lại có lệ quỷ chứa đầy oán khí, lỡ gặp phải nữ quỷ chuyên thải dương bổ âm thì chạy không kịp.
“Thải dương bổ âm” văn nhã này là từ Tự Ngọc nghe từ chỗ Như Hoa,